Ở Warsaw (I): Bắn súng và "Quái thú" 995 phân khối

Mọi môn thể thao đều hỏi tính kỷ luật cao, nhưng riêng đối với môn bắn súng thì một viên đạn đã bay đi rồi, sẽ không bao giờ có thể lấy lại được. Nó không chỉ đòi hỏi tinh thần kỷ luật và còn đòi hỏi sự cẩn thận lẫn tập trung cao độ nhất. Đối với tôi, bắn súng là một môn thể thao thật "đời".


Vác-sa-va - một trong những thủ đô xanh nhất châu Âu

Warsaw, hay Vác-sa-va (Warszawa) là một trong những thủ đô xanh nhất châu Âu. Tôi cực kỳ không thích cách phiên âm từ tiếng Anh sang tiếng Việt theo kiểu gạch nối và từng từ như vậy - cách phiên âm này hay xuất hiện trong những trang sách cũ mèm, vàng khè từ thời mẹ tôi còn là sinh viên đại học - trừ Vác-sa-va. Tôi phải chú thích lại vì nếu tôi để tên nguyên bản Warszawa có khi nhiều người trẻ bây giờ lại không biết cách đọc tên của thủ đô xanh bằng tiếng Ba Lan cho chuẩn xác.

Trò chuyện về cái tên đôi chút để chào đầu cho một trong những thủ đô tôi yêu thích nhất châu Âu - Warsaw hay Vác-sa-va. Một tuần ở Vác-sa-va mùa hè vài năm trước thực sự là một quãng thời gian mà cả cuộc đời này tôi cũng không quên được. Ở đó, có quá nhiều "lần đầu tiên"...

-----

Ba Lan không phải là đất nước châu Âu đầu tiên tôi đặt chân đến, nhưng tôi biết rằng Ba Lan trong tôi như thể lần đầu tiên tôi được sang châu Âu ấy. Đó là chuyến công tác đầu tiên của tôi. Mặc dù tôi đã phải làm việc từ 8AM đến 8PM, từ thứ Hai đến thứ Sáu và bắt tay vào họp hành ngay ngày hôm sau khi vừa đến nơi, tôi vẫn cho đó là một trong những hành trình tôi hưởng thụ lắm. Khi tôi đến sân bay Frederic Chopin, tôi là hành khách cuối cùng ở sân bay của chuyến bay cuối ngày, là hành khách duy nhất có hành lý ký gửi cồng kềnh, cũng là con nhỏ châu Á nhỏ thó duy nhất trên cả chuyến bay nội địa châu Âu từ Rome đến Vác-sa-va. Ngoài trời đã là 9PM rồi mà mặt trời mới chịu đi ngủ. Một đặc ân đáng yêu mang tên Mùa Hè mà chưa bao giờ tôi trân trọng ở Việt Nam.


Khi tôi vừa rời phi trường Frederic Chopin, và Mặt trời vẫn chưa chịu đi ngủ. 9PM rồi chứ sớm gì.  

Tuy là đi công tác, nhưng đối với tôi nó chẳng khác nào một chuyến đi trải nghiệm thực thụ. Có hai kỷ niệm mà tôi nhớ hoài khi nói về chuyến đi đó là việc tôi đã đi học bắn súng và việc tôi được đèo đi một vòng Vác-sa-va bằng một con "ngựa sắt" 995cc. Điều đó làm thay đổi tôi đôi chút về cái nhìn dành cho dòng xe motor phân khối lớn. Mục đích của những chuyến đi là thế đó, bạn phải vượt ra được chính vùng an toàn của mình và gom hết dũng khí để làm một số điều đã từng làm bạn sợ hãi. Tôi - một đứa con gái nhỏ thó cao chưa đến 1m60, cân nặng chưa đến 46kg, có ác cảm vô cùng với những chiếc xe to lớn nẹt bô ầm ĩ tại quê nhà và rất sợ bị thương - đã nâng cây súng lục bắn trúng hồng tâm và lượn lờ Vác-sa-va trên một con "quái thú".




Những mảng kỷ niệm xanh thật là xanh về Vác-sa-va mà tôi "bắt" được trên đường đi làm...

Xanh đến từng chi tiết.

Đi công tác đấy, mà sao châu Âu cứ làm cho tôi thấy thật thảnh thơi.

Nắng mùa hè len lỏi vào bậu cửa sổ phòng họp làm tôi làm việc năng suất hơn.

-----

Anh bạn Ba Lan của tôi bảo tôi rằng đưa tôi đi dạo một vòng Vác-sa-va bằng "cục cưng" của bạn là một món quà chào đón tôi đến Ba Lan.  Vác-sa-va là một trong những thành phố xanh nhất thế giới. Điều làm tôi ấn tượng nhất từ khi máy bay chuẩn bị đáp cánh chính là từng mảng xanh lá cây trải phủ cả thành phố. Nếu lâu rồi tôi bảo ở Paris chỉ có sách và hoa, thì chắc ở Vác-sa-va chỉ có hơi thở của thiên nhiên và sắc màu của sự sống. Vác-sa-và là một trong những thành phố trẻ hơn hết thảy so với các thành phố khác của châu Âu về mức độ phát triển, du lịch hay dân số, vậy nên mọi thứ cũng thoáng đãng hơn rất nhiều.

Ngồi trên "quái thú", bạn bảo tôi không được ngại mà phải ôm bạn thật chặt từ phía sau, bạn giúp tôi đội nón bảo hiểm ôm chặt đầu và còn đưa cho tôi một cái áo khoác da rất "ngầu" để tránh gió. Tôi đã nghĩ là mình không cần nhưng khi xe băng ra những con đường cao tốc, gió táp vào mặt tạo thành V-line hồi nào chứ chẳng chơi. Cảm giác là một phần của trò chơi tốc độ là một cảm giác mà tôi chẳng thể nào quên, cũng không thể nào diễn đạt lại được thành lời. Tốc độ như một chất kích thích và là con dao hai lưỡi, mạng sống của bạn có thể bị đánh đổi chỉ vì một 1/10 của một giây khinh suất. Tôi không có thời gian ngó nghiêng, ngó dọc quang cảnh xung quanh, tất cả những gì tôi làm lúc đó là hưởng thụ tốc độ.

Đường cao tốc ở Vác-sa-va được xây dựng rộng rãi và hãy còn mới lắm. Cơ sở hạ tầng phải nói là khá cao cấp và dường như được xây dựng dành riêng cho những con "quái thú". Đi dạo độ 30 phút thì bạn chở tôi về lại văn phòng, giúp tôi cởi mũ bảo hiểm và áo khoác.

"Lúc nãy sợ lắm phải không? Mình cảm nhận được bạn run bần bật đấy."

Tôi im lặng khoảng 5 giây rồi hỏi bạn rằng "Liệu chúng ta có thể làm điều này thêm một lần nào nữa không?". Tôi cảm giác như mình vừa được tham gia vào Fast & Furious (*) phần mới nhất ấy, dù chỉ là vai thứ. 

"Ha ha ha. Dĩ nhiên. Cuối tuần, mình sẽ chở bạn đi bắn súng bằng một "cục cưng" khác của mình nhé, còn bây giờ thì chắc chúng ta phải quay trở lại làm việc thôi".

Trải nghiệm mà tôi đã trải qua tuy không tốn xu teng nào nhưng thực đắt giá lắm. Không phải chỉ đơn thuần là trải nghiệm ngồi trên một con "quái thú" phân khối lớn đâu, tôi đang nói đến trải nghiệm ngồi trên một con "quái thú" để đi qua những cung đường châu Âu tuyệt đẹp, và là trải nghiệm vượt qua nỗi sợ hãi cơ. Tuổi trẻ của tôi quả thật có quá nhiều màu sắc. Bạn nào yêu tốc độ, yêu sự kiểm soát những con "quái thú" dữ dằn này thì phải đến Ba Lan để khám phá những đường cong quyến rũ của cơ thể "nàng" châu Âu. Nếu bạn hỏi tôi liệu có thể chọn thành phố khác của châu Âu được không, câu trả lời dĩ nhiên là được. Nhưng nhưng thủ đô khác của châu Âu luôn đông đúc và bận rộn, lý tưởng hơn thì bạn sẽ phải chạy ra khỏi thành phố. Vác-sa-va thì khác. Hoàn toàn khác.

-----

Đúng hẹn, chiều thứ Sáu hôm đó bạn đã đến đón tôi đi bắn súng. "Cục cưng" hôm nay của bạn kém "ngầu" hơn "em" lần trước một ít, một ít thôi. Trường bắn súng cách căn hộ cổ của tôi không xa, độ 20 phút chạy xe. Tôi đến nơi mà lòng vẫn còn tiếc hùi hụi vì đoạn đường ngắn quá. Tôi nhớ hoài hôm đó tôi mặc một chiếc áo đầm vàng tươi viền xanh tím, tóc loăn xoăn và đi một đôi boots ngắn cổ, đúng chuẩn "bánh bèo". Đi bên cạnh bạn, tôi như một đứa trẻ con tiểu học vì bạn của tôi cao gần 2m và điều đó đôi bận cũng làm tôi cảm thấy tự ti kinh khủng. Vậy mà vào đến Câu lạc bộ bắn súng thì hỡi ơi, tất cả cả thành viên trong đấy ai cũng cao như bạn tôi, có người còn hộ pháp hơn bạn tôi gấp rưỡi. Đàn ông Đông Âu theo tiêu chuẩn đều tập trung ở đây sao? Và chỉ có mỗi một mình tôi là con gái.

Mọi ánh mắt tò mò thoáng chốc đều đồ dồn về hướng chúng tôi.

Huấn luyện viên (HLV) bắn súng của tôi không nói được tiếng Anh, may mà có bạn tôi đi cùng phiên dịch. Như tôi đã nói ở trên, Ba Lan là một thành phố trẻ trung hơn những thành phố khác. Khi du lịch chưa thực sự tràn lan thì vẫn có những cái còn khá bất cập. Không phải người dân địa phương nào cũng nói tiếng Anh, nhưng thật ra số lượng người dân địa phương nói tiếng Anh vẫn cao hơn thảy nên nếu có ngày nào đó đến Ba Lan thì bạn cũng đừng lo sợ một nỗi sợ giao tiếp nhé. Có rất nhiều loại súng, nhưng HLV chỉ chọn những khẩu súng lục vừa đủ tay tôi. Bài học vỡ lòng đầu tiên khi sử dụng súng rất đơn giản: tất cả đều là đạn thật, súng thật và tử thần là có thật. Vì vậy mà tôi luôn phải tập trung quan sát xem xung quanh có người hay không trước khi nâng súng lên và bóp cò, cũng như khi đặt súng xuống đều phải khoá chốt an toàn và nhả hết đạn ra.

Mọi môn thể thao đều hỏi tính kỷ luật cao, nhưng riêng đối với môn bắn súng thì một viên đạn đã bay đi rồi, sẽ không bao giờ có thể lấy lại được. Nó không chỉ đòi hỏi tinh thần kỷ luật và còn đòi hỏi sự cẩn thận lẫn tập trung cao độ nhất. Đối với tôi, bắn súng là một môn thể thao thật "đời".

Bia đạn của tôi ở đằng xa tít tắp, HLV và bạn tôi phải kiên nhẫn hướng dẫn cho tôi ngắm chính xác từng phát một. Sau 12 viên đạn trúng bia và hàng loạt viên đạn chệch bia thì tôi cũng có viên đạn thứ 13 trúng hồng tâm. Tôi chẳng dám miêu tả lại việc tôi đã nhãy cẩng lên bất chấp mọi thứ để thể hiện sự phấn khích của mình đâu, xấu hổ lắm, nhưng thực rất vui. Tấm bia đạn tôi gói ghém mang về lại Việt Nam như một kỷ niệm đáng tự hào, sau này dọn nhà đi thì tôi lại để lạc đâu mất...


Viên đạn thứ 13 trúng ở hồng tâm

Việc bắn sụng "đọ" với các anh chàng Đông Âu lực lưỡng quả tình là một trải nghiệm mà không phải mấy ai trong đời cũng dễ dàng có.
-----

Chúng tôi kết thúc ngày bằng một cái pizza UFO ở tiệm pizza cũ kỹ nhất Vác-sa-va. Tên của tiệm pizza tôi không nhớ, vì nó chẳng có trên Tripsadvisor hay đại trà trên internet đâu. Ở đó chẳng có khách du lịch nhiều, chỉ có những con người địa phương đáng yêu sinh ra và lớn lên ở Vác-sa-va thôi.

Nếu đến Ba Lan một ngày nào đó, thì hãy lái motor đi bắn súng. Tôi biết muốn có được hai trải nghiệm đó thì cũng chẳng dễ dàng đối với khách du lịch thông thường, nhưng nếu đã "xoay sở" được rồi thì nó xứng đáng vô cùng, bạn ạ. 

-----

Bạn biết không, tôi đã gọi Vác-sa-va là "Dom" đấy. Trong tiếng Ba Lan, nó có nghĩa là "Nhà".

-----

.::Nat & her journeys::.

Warsaw, Poland, Jun '13

(Nội dung bài viết được chia sẻ bởi Nat Nguyen. Vui lòng ghi rõ nguồn gốc By Nat Nguyen hoặc www.vivavivu.com khi chia sẻ bài viết)

(*): Fast & Furious là series film tốc độ nổi tiếng của Mỹ