Sukhothai - Bài hát ru mang tên hạnh phúc

Những ngày cuối tháng Ba tôi đến Bangkok là những ngày mưa đầu mùa, là những ngày cuối tuần thong dong và cũng là ngày...cuối tháng khi mọi người vừa lĩnh lương xong, nên Bangkok đặc biệt đông đúc. Người ta bảo ở Thái chỉ có hai mùa: mùa nóng và mùa nóng quá. Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng thực đúng như vậy. Vậy nên khi những cơn mưa đầu mùa về, người ta chỉ muốn chen chân nhau ra ngoài mà hưởng tí mát lạnh tự nhiên.


Đây là Sukhothai - bài hát ru mang tên Hạnh Phúc

Tôi không nhớ tôi đến Thái bao bận rồi, nhưng từng mớ kỷ niệm nào về "Venice của Phương Đông" (*) tôi cũng chạm, khắc rất sâu trong nhật ký những chuyến đi. Hầu hết ký ức nào ở Thái cũng đẹp như nụ cười của những con người nơi đây. Ở Thái có nhiều người Việt sinh sống, cũng có rất nhiều người Việt bay bay về về giữa Thái và Việt Nam như "ăn cơm bữa", nên những thứ mà tôi biên niên lại chắc cũng chẳng là gì so với những bạn đi du lịch Thái chuyên nghiệp đâu. Tôi thích Thái Lan, đặc biệt là Bangkok. Nếu nói có một nơi nào đó của Á châu xô bồ nhất trong "hệ quy củ"  thì nơi đó ắt hẳn là Bangkok.

-----

Tôi khẳng định chắc nịch như thế là vì...

Những ngày cuối tháng Ba tôi đến Bangkok là những ngày mưa đầu mùa, là những ngày cuối tuần thong dong và cũng là ngày...cuối tháng khi mọi người vừa lĩnh lương xong, nên Bangkok đặc biệt đông đúc. Người ta bảo ở Thái chỉ có hai mùa: mùa nóng và mùa nóng quá. Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng thực đúng như vậy. Vậy nên khi những cơn mưa đầu mùa về, người ta chỉ muốn chen chân nhau ra ngoài mà hưởng tí mát lạnh tự nhiên. Những bãi đỗ xe không còn một khoảng trống. Tôi còn nghĩ, ai đó muốn lấy xe ra khỏi bến chắc chỉ có chờ cần cẩu gắp ra như trò gắp thú bông trong siêu thị, mà có khi trục cẩu cũng chẳng có một không gian nào để vào mà sắp xếp. Người đi đường theo dòng chỉ có nhích từng bước chân nhỏ hẹp như những cô gái Nhật mặc kimono, mang guốc gỗ chẳng dám sải bước dài. Vậy mà, xô đẩy, ẩu đả và bấm còi xe tuyệt nhiên không có. Đấy là cái lộn xộn rất quy củ.


Những giọt mưa đầu mùa cuối tháng Ba đã làm lòng tôi và người Thái vui như mở hội


Rồi những bữa tối mỏi rã cả chân vì dạo chơi phố phường tấp nập hay điên cuồng mua sắm, chúng tôi lót bụng bằng bữa tối hải sản ở Silom no núc ních. Những hàng quán lề đường sau cơn mưa ẩm ướt lấp đầy đầu khách du lịch, quán nào còn một, hai cái bàn trống cũng chỉ nhẹ nhàng mời mọc khách vào ăn chứ cũng không chèo kéo, ỉ ôi. Đấy lại là cái lộn xộn rất quy củ khác. Đến Thái có bao nhiêu lần thì tôi vẫn chỉ mãi là một du khách, nên tôi chọn Lek Seafood ở Silom cho đậm chất Tripsadvisor. Thú thật thì đây là một trong những bữa ăn tối ngon nhất mà tôi đã từng có ở Bangkok. Đến đây rồi thì nhớ phải gọi cá hấp trong cơ số các loại hải sản nổi tiếng Silom, bạn nhé.

Rồi những buổi sáng lười nhác, tôi dậy muộn nên luôn bỏ bữa buffet ở khách sạn. Tôi bắt BTS xuống Pratunam xếp một hàng dài 30 phút để ăn một bát mì nức danh ở SabX2 - cái quán treo băng rôn to đùng "Không có chi nhánh ở đâu khác". Có người khen ngon nức nở, có người chê chẳng đáng công sức đợi chờ, riêng đối với tôi thì đó cũng là một bát mì ngon đấy chứ. Đã đi du lịch thì tinh thần phải thật thoải mái, khi tinh thần và tình cảm thoải mái thì mọi thứ đều đẹp, đều ngon. Những đặc ân mà một du khách luôn có nhiều hơn một người bản địa không phải là tiền, mà là thời gian và một tâm hồn rộng mở. SabX2 đông đúc và chẳng có lấy một cái ghế trống, bà chủ tiệm thì mặt mày căng thẳng hối thúc nhân viên, anh chị đứng bếp thì mồ hôi nhễ nhại trong tiết trời hầm hập, nhưng chúng tôi phải chẳng đợi lâu, bàn nào đến trước thì có đồ ăn trước. Lại một cái lộn xộn trong quy củ khác nữa ở Bangkok.




Thỉnh thoảng, chúng ta chỉ cần được ăn ngon và rẻ thế này thôi, qua từng hơi thở của thành phố hút khách nhất thế giới (**)


-----

Chuyến đi ngắn ngày nghỉ ngơi ở cuối tuần hồi tháng Ba năm đó của tôi điểm nhấn đặc biệt nhất chắc có lẽ là khách sạn Sukhothai. Ở Thái, bạn có thể du lịch với đủ loại ngân sách, từ bình dân cho đến cao cấp. Chắc vì cái tính chất đó mà Thái Lan càng gần gũi hơn với người Việt ta. Tôi cho phép mình xa xỉ một cách Thái nhất bằng cách không đặt phòng ở những chuỗi khách sạn quốc tế có tiếng mà chọn Sukhothai.

Tiêu đề của bài viết về Bangkok lần này tôi đặt tên là Sukhothai - Bài hát ru mang tên Hạnh Phúc vì những đêm ở Sukhothai tôi đã ngủ rất ngon, như thể Sukhothai đã ru tôi ầu ơ ví dầu, và Sukhothai trong tiếng Thái có nghĩa là Miền Hạnh Phúc. Triều Sukhothai tồn tại từ năm 1238 đến năm 1583, và đến giờ cố đô cũ Sukhothai changwat (***) vẫn nằm đó bình dị, lặng im trong lòng thung lũng dòng sông Yom mạn Bắc Thái Lan - dù mang "nhãn mác" kiêu hãnh Những di sản được UNESCO công nhận.

Phòng tôi đặt ở Sukhothai nằm ở tận cùng hành lang dài. Sukhothai không phải là một khách sạn 5 sao cao tầng mà được thiết kế như dinh thự của hoàng gia Thái thì đúng hơn. Phòng ở Sukhothai đặc biệt ấm cúng, có thể nói đây là căn phòng khách sạn ấm cúng nhất mà tôi đã từng ở qua. Cái ban công có rèm trắng, có kính và có cả cửa gỗ khép lại, đảm bảo không một ánh nắng đùa nghịch nào len lỏi vào đánh thức giấc ngủ của khách thập phương. Cái phòng tắm của Sukhothai được thiết kế yêu chiều những đôi tình nhân lắm, mọi sự đều ưu ái cả đôi nhân tình, chứ chẳng có ưu ái nào dành riêng cho nữ, hay nam. Nếu so với những khách sạn thượng thặng khác của Bangkok như Dusit Thani, Four Seasons, hay Mandarin Oriental thì chắc Sukhothai chưa thể sánh bằng nhưng nếu một tìm một chút xa xỉ đậm chất Thái thì tôi vẫn sẽ chọn lại Sukhothai.

Những buổi trà chiều ở sảnh khách sạn, mùi sen trắng thoảng thoảng và những tia nắng khẽ khàng hắt vào người, làm sao mà tôi lại không tin Bangkok là cái thành phố xô bồ trong quy củ nhất châu Á?


Sen trắng thoang thoảng dọc lối đi trong sảnh khách sạn Sukhothai.

----

Bangkok gần nhà lắm, nên tôi viết hoài về Bangkok mà không hết...

----

.::Nat & her journeys::.

Sukhothai Bangkok, Thailand, March '15

(*): Bangkok có rất nhiều biệt danh và "Venice của Phương Đông" là một trong những biệt danh của Bangkok do vị trí địa lý của Bangkok cũng tương đồng như Venice, Ý.

(**): Bangkok đã chính thức "soán ngôi" London để trở thành thành phố du lịch hút khách nhất thế giới với 33 triệu lượt khách du lịch trong năm 2016 theo thống kê của Mastercard. 

(***): có nghĩa là "tỉnh thành"