Bali

Tôi thích ngồi ăn hải sản trên bãi cát và ngắm hòang hôn dần tắt, có một ban nhạc dạo đã đến cạnh bàn tôi vang ca bài I’ll be there rất vui nhộn. Lúc ấy, tôi còn nghĩ hòang hôn Bali là hòang hôn đẹp nhất. Tôi thích những con đường đầy du khách trong những buổi tối ướt át trời mưa, tôi đã hồn nhiên lắm và chí ít tôi cũng được tận hưởng cảm giác của một kỳ nghỉ.

Tôi từng nghĩ, hòang hôn ở Bali là hòang hôn đẹp nhất.


Tôi đến thăm Bali vào một ngày đầu tháng Ba ngọt lịm, bọc đầy háo hức. Bali, Bali, tên của vùng đất tình yêu dễ gọi nhưng kiêu căng đủ. Ngày ấy, tôi còn non dại và chân ướt chân ráo bước vào ngưỡng cửa cuộc đời rối ren. Năm ấy tôi 21 tuổi. Tự thưởng cho mình sau một năm xa nhà vật lộn với nhiều thói đời lạ lẫm, tôi đóng valise bắt đầu hành trình xa xỉ đầu tiên bằng tiền mình tự kiếm được đến Bali. Sang chảnh lắm. Đây là hành trình du lịch đầu tiên tôi đi không có mẹ. Trong mắt mẹ tôi, đây là hành trình đánh dấu giai đọan tôi chuyển mình từ một cô gái bé bỏng dần thành một người phụ nữ độc lập hơn, về nhiều mặt.


Bali ngày tôi đến không nóng, lại có mưa và sương giăng mát nhẹ, rất dễ chịu. Tôi phải bắt chuyến bay quá cảnh vài tiếng qua đêm ở sân bay Jakarta nhỏ, bẩn và rệp đầy các ghế ngồi chờ cho khách. Thật sự, khi viết lại những dòng này thì tôi vẫn sởn cả người và nhớ rất rõ hình ảnh tôi đã nhảy bắn lên khi đặt mông xuống ghế chưa đầy ba mươi giây. Bọn rệp háu đói. Tôi sợ sân bay Jakarta. Sân bay nội địa Jakarta thì lại sạch sẽ và khang trang hơn bội phần, chỉ có điều…..đóng cửa trong đêm nên tôi ngu dại bắt taxi từ sân bay quốc tế sang quốc nội rồi lại….không được vào bên trong, đành ngồi ngòai  màn đêm ngắm sao trời Jakarta và làm mồi cho muỗi xơi. Bọn muối háu đói không thua gì bọn rệp. Tôi sợ Jakarta, chỉ vì cái sân bay. Vậy mà, những kỷ nịêm này làm tôi lại nhớ hơn cả. Tôi thật sự hy vọng bây giờ cả hai sân bay này đã cải thiện hơn nhiều, lâu lắm rồi tôi cũng chưa quay lại Bali. 


Tôi chẳng nhớ gì về Bali nhiều như những nơi khác, có lẽ vì đối với tôi, Bali không thơ mộng như người ta vẫn hay đồn thổi.

Tôi nhớ ông hướng dẫn viên người bản địa của tôi nhìn rất…..bản địa, khạc nhổ đầy trên đường khi thấy chúng tôi chểnh mảng quay mặt đi chỗ khác. Ông ấy chỉ mặc sarong và áo sơ vin rằn ri, quấn thêm khăn rằn trên đầu rất truyền thống Bali. Ông lớn tuổi, dày dạn kinh nghiệm và biết rõ Bali từng ngóc ngách, nhưng tôi không thích nói chuyện với ông.

Tôi nhớ tôi nằng nặc muốn thử Balinese massage tòan thân lúc 10h tối. Và khi chị nhân viên phục vụ đụng vào đùi tôi thì tôi cười khằng khặc (như con điên) rồi bảo chị ấy thôi cứ tính tiền như bình thường và dừng lại, chứ không tôi cười đến chết mất, làm chị nhân viên thân thiện người Bali ngượng chín mặt.

Tôi nhớ tôi thử rất nhiều đồ ăn truyền thống Bali, sau đó đau bụng hầu như mỗi ngày.


Nhưng Bali cũng có nhiều cái hay ho, tuy rất du lịch.

Tôi thích việc công ty lữ hành đã sắp xếp cho tôi một góc riêng trong những bữa ăn tối, riêng tư và lánh xa vừa đủ (cái công ty du lịch làm tour riêng cho chúng tôi hồi ấy có chất lượng dịch vụ và giá thành tốt cực, dịch vụ cao cấp hết mà chỉ có 300USD/người. Hình như làm tour của chúng tôi xong về, tôi khen ngợi và hài lòng lắm xong thì nó...phá sản luôn).

Tôi thích ngồi ăn hải sản trên bãi cát và ngắm hòang hôn dần tắt, có một ban nhạc dạo đã đến cạnh bàn tôi vang ca bài I’ll be there rất vui nhộn. Lúc ấy, tôi còn nghĩ hòang hôn Bali là hòang hôn đẹp nhất.

Tôi thích những con đường đầy du khách trong những buổi tối ướt át trời mưa, tôi đã hồn nhiên lắm và chí ít tôi cũng được tận hưởng cảm giác của một kỳ nghỉ.

Tôi thích những sản phẩm được thiết kế rất biển của Giordano và Guess được bày bán rất bắt mắt trong Discovery Mall.

——-

Tháng Ba của một năm trước, Wybe mời tôi sang chăm coi căn biệt thự đang cho thuê của ông ở Bali vì ông vẫn phải đi về giữa Hà Lan, Úc và Bali; ông bảo tôi cứ sang mà hòa mình vào thiên nhiên, có thể đồng lương ông trả ít ỏi nhưng ông sẽ lo chu tòan mọi việc ăn ở, đi lại và tìm kiếm một số công việc làm thêm cho tôi – nếu tôi muốn làm Julia Robert trong Ăn, Cầu Nguyện, Yêu. Ha ha.


Tôi đã hạ quyết tâm đi Bali sáu tháng. Nhưng, lúc đó, chẳng hiểu vì sao tôi ở lại. 


Tôi cũng không còn trả lời email của Wybe từ dạo ấy. Nhưng mỗi lần ai nhắc đến Bali, tôi lại nghĩ ngay đến ông. Ông đã kể về Bali cho tôi nghe đong đầy cảm xúc. Ông yêu Bali và yêu căn biệt thự huớng biển của mình ở Bali nhiều lắm.

——-

.::Nat & her journeys::.

Bali, Indonesia, March '09

(Nội dung bài viết được chia sẻ bởi Nat Nguyen. Vui lòng ghi rõ nguồn gốc By Nat Nguyen hoặc www.vivavivu.com khi chia sẻ bài viết)

Một phần đẹp nghẹt thở của Uluwatu

Giữa chốn du lịch náo nhiệt ấy, Uluwatu vẫn bình yên lắm (hình chụp bằng lens thường nhưng phải zoom lại để thấy rõ ngôi đền nên chất lượng khá kém)

Tuơng truyền rằng, tình nhân yêu nhau không nên nắm tay nhau đến đền Tannah Lot vì rồi sẽ có ngày chia ly như bờ và đền bởi thủy triều.

"And I'll be there"

Những chiếc mặt nạ truyền thống của Bali